Tài khoản +2.800.000, số dư 2.852.000.
Tiếng ting ting vang vọng trong cái phòng trọ hơn chục mét vuông. Thoải mái!
Hôm nay là ngày Cụt lãnh lương. Công việc Cụt làm là viết bài thuê cho những tạp chí lá cải ở Việt Nam. Mới đầu chỉ viết về kiến trúc. Nhưng rồi sau báo gì Cụt cũng chơi. Công nghệ, đời sống, gaming, và thậm chí cả cái quái gì tạp chí làm mẹ.
Bài bốn trăm từ được trả công cỡ 50 nghìn đồng. Bài một nghìn từ trả cỡ 120 nghìn đồng. Bài dài chuyên đề thì thỏa thuận. Không hợp đồng, không ước thúc, tiền theo tháng, viết nhiều ăn nhiều viết ít ăn ít. Tục xưng báo phủi.
Cụt bắt đầu làm công việc này từ khi có máy tính cá nhân. Viết cực hăng, mắm môi mắm lợi viết. Có lần viết đến say chữ, chỉ kịp “ặc” một tiếng, rồi nôn thốc nôn tháo. Nôn xong ốm, nằm mơ cũng thấy chữ. Nhưng mà hôm sau tỉnh dậy lại ngồi lạch cạch tiếp. Người khác mà nhìn vào, chắc chỉ có thể trợn mắt há mồm thốt lên.
Thằng này bị điên rồi, không muốn sống nữa.
Mỗi tháng, Cụt xuất bản đều đặn mười nghìn từ cho tất cả các đầu báo. Hầu hết trong số chúng là lượm lặt thông tin từ nước ngoài về dịch lại. Được cái bài Cụt dịch uyển chuyển và nhiều mắm muối, tít giật như cô hồn nên khách ưng lắm.
Cơ mà đôi lúc nên nếm gia vị đậm đà quá, thành ra Cụt cũng chẳng hiểu mình đang viết con mẹ gì. Miễn cứ đủ từ là được. Nhiều lúc có mỗi một ý thôi mà vòng vèo ra được thành một đoạn văn. Đơn hàng cộng tác cứ về liên tục.
Ting ting! Ting ting!
Tiền về, Cụt sung sướng vô cùng, trong lòng phơi phới. Tâm trí như muốn nổ theo tài khoản. Màn hình cứ tắt đi xong lại bật lên, ngắm đi ngắm lại thành quả cả tháng qua, được quy đổi thành các con số. Ngay lập tức, hàng vạn ý tưởng nảy ra trong đầu. Làm gì với số tiền này bây giờ?
Còn có thể là gì nữa? Ăn chơi trác táng, hát hò nhảy múa, mua đồ xa xỉ. Đang nghĩ lan man thì bỗng nhớ lại mười tám năm được giáo dục nghiêm khắc về sự tiết kiệm, Cụt tự tát mình một phát. Trời ạ, nghĩ gì vậy, chẳng lẽ mình lại là kẻ hoang phí như thế sao?
Rất tiếc, chính là như vậy. Thằng này tiêu xài lãng xẹt thôi rồi.
Tháng đầu, Cụt phang luôn một chú đồng hồ gờ-sốc đẳng cấp lắc-xơ-ry vũ trụ, giá hai triệu rưỡi. Là đồ xi-cần-hen, mua từ bạn cùng lớp. Thu nhập một tháng ra đi trong chớp mắt. Nhưng có gì phải nghĩ, giờ mình có tiền rồi, sao phải xoắn.
Việc ăn uống thay đổi một trời một vực. Hồi mới xuống còn nấu nướng ở nhà cho tiết kiệm. Có tiền thì thôi, dẹp luôn con mẹ nó nồi cơm vào góc. Ngày nào cũng hai bữa đều đặn ra quán bà béo Đại An, đập bàn tức giận hét: cho cháu một cơm ba mươi nghìn nhiều thịt kho, nước thịt chan góc, thêm chai cô-ca nhiều đá.
Thi thoảng nổi hứng Cụt đá cả phở sáng, thậm chí còn dặm thêm mấy cái quẩy. Đêm thì xôi ngô xúc xích, bánh mì kẹp thịt. Tóm lại, ăn uống cực kỳ xa hoa. Cân nặng cứ tăng vùn vụt, mười hai cặp xương sườn dần dần khuất sau lớp mỡ mỏng.
Một thứ khác cũng tăng nhanh như số cân, đó chính là số cận. Viết nhiều thì mắt toét, rất dễ hiểu. Thế là không chần chờ, đầu tư tiếp con kính đẳng cấp lắc-xơ-ry vũ trụ. Mua của mấy thằng khốn mồm mép gần trường. Nhìn chẳng khác vẹo gì, nhưng mà được cái nó đắt.
Rồi máy móc, linh kiện,…, dần dần được lên đời. Làm bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, chẳng giữ lại cắc nào. Nói chung bản chất phá gia chi tử lộ rõ.
Cụt cứ thế gõ không ngừng nghỉ. Ngày qua ngày, như một con rô-bốt.
Một buổi chiều, sau khi viết xong một bài báo dài lê thê về những chủ đề mà bản thân chẳng có chút hứng thú mẹ nào, Cụt ngả lưng ra ghế, đôi mắt nhìn lên trần nhà. Cảm giác trống rỗng – thứ mà Cụt đã cố lờ đi suốt bấy lâu nay – bắt đầu len lỏi.
Khổng Tử từng nói: “Hãy chọn lấy công việc mình yêu thích và như vậy bạn sẽ không phải làm việc một ngày nào trong cuộc đời”. Nghe rất truyền cảm hứng.
Phần thưởng khi được làm điều mình “nghiện” đó là niềm vui tinh khiết mà nó mang lại. Mọi chuyện thay đổi khi biến đam mê thành thu nhập. Niềm vui thuở đầu đã không còn tinh khiết nữa.
Giờ đây, nó trở thành một nhiệm vụ phải hoàn thành. Mọi thứ trở nên nhạt hơn khi trộn cùng: trách nhiệm, kỳ vọng, tiến độ, kết quả, báo cáo, sự đánh giá của người khác. Sự hứng khởi ban đầu có thể sẽ biến mất.
Cụt là người rất thích viết. Nhưng thời gian trôi qua, vì doanh số, sự thích thú ấy đã dần không còn nữa. Đôi khi Cụt bật cười khi đọc lại những gì mình viết. Chúng chỉ đơn giản là những mẩu thông tin rời rạc, trộn với nhau một cách tệ hại. Chẳng khác nào nồi cám lợn hạng bét vậy.
Đó không còn là công việc của người đam mê viết lách nữa! Đó là công việc của một người kẻ tầm thường vô vị, cày cuốc để trả tiền nhà, mua đồ ăn, và tiêu xài cho những nhu cầu vô bổ. Mỗi khi ngồi bên máy tính, Cụt không còn cảm thấy sự hào hứng.
Vậy đó, khi biến sở thích thành công việc, không có cuộc dạo chơi nào ở đây. Cụt chỉ đơn giản là mất đi một sở thích.
Cụt biết đã đến lúc nên dừng lại một chút, và nhìn lại con đường mình đang đi. Tìm kiếm một hướng đi mới. Để niềm đam mê có thể quay trở lại mà không bị lu mờ bởi những lo toan của cuộc sống hàng ngày.
Và như thế, Cụt đứng dậy, rời khỏi bàn phím.