Hôm nay được bà già ở nhà gửi lên cho 10 triệu đồng chẵn để ngày mai mua máy tính. Sinh viên năm nhất đại học Kiến Trúc đấy! Oách lắm chứ chẳng đùa. Đêm nằm cạnh bộ quần áo sắp sẵn mà không ngủ được. Cứ lăn qua lăn lại vì sung sướng.
Phương án cấu hình đã nghiên cứu kỹ lưỡng cả tháng. Chíp In-Theo i3 4130 hai nhân bốn luồng thời thượng. Mạnh gấp mười lần con In-Theo Pentium 4 ở quê đang dùng. Bo mạch Át-Rốc H81 đen xì ngầu lòi, chi chít tụ, nom đã thấy sang trọng. Ram 4GB Kinh-Sờ-Tơn đẳng cấp. Vỏ cây đen đỏ gêm-ming thiết kế tuyệt đẹp. Màn hình hiệu Ben-Quy, 19.5 inch to vật, độ phân giải 1600×900, sắc nét rõ ràng. Ổ cứng 120GB được giới thiệu mối đi mua ở mấy hiệu đồng nát văn phòng, giá chỉ hơn trăm nghìn.
Cái gì cơ? Còn cạc màn hình? Ôi chao, cần quái gì. Cạc tích hợp là quá đủ.
Thế rồi cuối cùng thành ra trắng đêm. Cười hềnh hệch mãi. Sắp có máy tính cá nhân mà! Ngày xưa chỉ có thể nằm mơ mới có. Chẳng nói đâu xa, ngoài kia còn đầy đồng chí không có cái máy tính như mình kìa.
Mười triệu đồng tính ra gần bằng tháng rưỡi lương của bà già. Ông già hỏi “có cần máy tính đắt tiền đến thế không?”. Quả quyết luôn “có chứ, học kiến trúc là phần mềm nặng lắm, phải cấu hình này mới ra trò được”.
6 rưỡi sáng chạy ra đầu ngõ Đại An làm bát xôi 10 nghìn, thêm 3 nghìn hành ruốc với hộp sữa mi-lô 6 nghìn. Nay cầm khoản tiền to, ăn uống hào phóng cho có sức. Tiền buộc chun chặt, gói kỹ càng trong hộp bút, bọc thêm túi bóng đen ở ngoài. Tất cả nhét trong chiếc cặp xách Sao Vàng, phong cách rất Bách Khoa.
7 giờ 15 sáng bắt xe bus đi Lê Thanh Nghị lấy máy tính. Say xe gần chết nhưng không dám nhắm mắt ngủ. Nghe nói thủ đô khác quê, nhiều kiểu người lắm, không thể không cẩn thận. Cả buổi cứ ôm khư khư cái cặp xách trên tay, mắt đảo xung quanh đề phòng. Nhỡ đâu có điêu dân nhớ thương khoản tiền của trẫm.
8 giờ sáng rời khỏi xe, ôm cột biển báo giao thông nôn một bãi lớn. Bữa sáng 19 nghìn nằm tóe loe trên mặt đường. Uống ngụm nước lọc cho ngọt giọng, xong bước vào cửa hàng trong sự ái ngại của bố bảo vệ. “Hừ hừ, biết cái gì, nhìn thế thôi trong tay người ta đang cầm chục triệu đây này”. Nghĩ đến khoản tiền trong cặp xách mà sống lưng lại thẳng tắp, ánh mắt tự tin, cằm hếch 45 độ, ngênh ngang bước vào quầy thu ngân.
“Cho em mua bộ máy tính cấu hình như này, lắp hộ vào trong bộ vỏ này giúp em nhé!”. Vênh váo lắm, lần đầu tiên đi mua hàng lớn đến vậy. Lễ tân đưa cho cốc nước, mời ra ghế ngồi chờ. Đợi 30 phút sau thì hàng đem ra, thợ trao cho cái máy như bác sĩ trao con. Ôm ấp bộ cây, ngoài lạnh tanh mà trong lòng thì ấm áp. Thế là nhanh chóng giải khai phong ấn, lôi bọc tiền ra thanh toán trong ánh mắt có lẽ là ngưỡng mộ của tất cả mọi người.
10 giờ sáng về tới nhà. Đi lỡ đến bến Học Viện Bưu Chính, lại phải ngồi đợi xem có tiền bối năm hai nào băng qua đường không để xin đi ké. Lỉnh kỉnh vỏ hộp giấy tờ, nhưng mà cảm giác rất phong cách. Đều là tiền cả đấy nhìn gì mà nhìn. Về gần tới nhà, ôm cột điện cuối ngã rẽ Đại An, phun thêm một bãi cho đúng thủ tục, xong thủng thẳng đi lên phòng.
Cả ngày hôm đấy mày mò cài phần mềm. Máy mới mạnh lắm, nhanh lắm, mọi thứ cứ phải gọi là nuột nà khủng khiếp. Thế này thì sớm thành tài mất thôi. Gọi điện cho về nhà chia sẻ niềm vui sướng. Bà già cười “thế là thỏa ước nguyện nhé, thôi tôi đi rửa bát đây”. “Mẹ đeo găng vào nhé không tay lại nứt toác ra”. Cộng thêm tiền học, tiền sách vở, sắm sửa phòng trọ, coi như xong mấy tháng quần quật của bà già. Tự hứa sau có tiền sẽ…
***
Cả tháng sau, cứ mỗi lần đi học về là ôm rịt cái máy tính. Càng dùng càng yêu thích, cả ngày chỉ ngồi vọc vạch. Sắp thành thợ tới nơi rồi. Hôm trước con bạn tin tưởng, nhờ dẫn đi mua bộ máy tính 35 củ. Đắc chí, lỗ mũi nở to, cuối cùng cũng có lúc vận dụng kiến thức. Gặp bạn xong cứ đấm ngực thùm thụp thề thốt “cứ tin tớ, cái gì máy móc tớ cũng rành”.
Bạn hỏi cấu hình này có đủ không. “Nếu có được thêm tý thì tốt cậu ạ, đầu tư cái linh kiện này thêm tý dùng cho đã”. Cuối cùng bạn góp nốt 5 triệu tiền mừng tuổi năm vừa rồi. “Yên tâm, dùng thế này nó mới khỏe, đáng tiền lắm cậu ạ, 40 triệu đảm bảo tuyệt đối ngon”. Lại lụi cụi hành trình từ Hà Đông sang Lê Thanh Nghị.
Tối đến gọi điện khoe con được người ta nhờ đi mua máy tính. Người ta tin con lắm, chắc thấy con hay chém gió về công nghệ. Bà già hỏi máy bạn có tốt không. “Cũng được, hơn máy của con một chút. À mà con được nhận cộng tác viên viết bài cho một trang báo đấy, sợ chưa. 50 nghìn một bài 400 từ, con viết được 8 bài rồi. Cuối tháng này lĩnh khao cả nhà con vịt”. Bà già lại cười.
Cúp máy xong lại lấy khăn lau chùi qua một lượt con cưng. Yêu thế cơ chứ, chưa gì đã giúp bố kiếm được mấy trăm nghìn. Cứ thế này thì giàu hết biết. Nghêu ngao hát theo lời bài hát phát ra từ cặp loa míc-rô-láp cũ. Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi, và chúng ta là người chiến thắng. Đường đến những ngày vinh quang không còn xa, dù khó khăn vẫn còn…